Câu Hỏi Về Tin Lành

Câu hỏi 45: Khi nào và làm thế nào kinh điển các sách của Kinh Thánh lại với nhau?

Trả lời: Thuật ngữ “Kinh điển” được dùng để mô tả những cuốn sách được thần linh cảm hoá và do đó thuộc về Kinh Thánh. Khó khăn trong việc quyết định kinh điển Kinh Thánh là Kinh Thánh không cho chúng ta danh sách những sách thuộc về Kinh Thánh. Xác định kinh điển là một quá trình thực hiện bắt đầu bởi những Ra-bi (thầy dạy luật) Do Thái và các học giả, sau đó là do các Cơ Đốc nhân đầu tiên. Cuối cùng, nó đã được Thiên Chúa quyết định những sách gì được kinh điển để vào trong Kinh Thánh. Một sách của Kinh Thánh thuộc loại kinh điển từ thời điểm Đức Chúa Trời linh ứng quyển sách đó. Vấn đề đơn giản là sự thuyết phục của Đức Chúa Trời với những môn đồ Ngài mà những sách ấy bao gồm trong Kinh Thánh.
So với Tân Ước kinh điển của Cựu Ước có rất ít tranh cãi. Những tín hữu Hê-bơ-rơ nhận ra các sứ giả của Thiên Chúa và chấp nhận những tác phẩm của họ là sự linh ứng của Thiên Chúa. Trong khi một số không thể phủ nhận được một vài cuộc tranh luận liên quan đến các kinh điển Cựu Ước, vào khoảng năm 250 sau Công nguyên gần như toàn thế giới đồng ý về việc kinh điển các sách của Kinh Thánh tiếng Hê-bơ-rơ. Vấn đề duy nhất còn lại là sách Khải thị còn những tranh cãi và tiếp tục thảo luận đến ngày hôm nay. Đại đa số các học giả Hê-bơ-rơ coi Khải thị là những tài liệu lịch sử và tôn giáo tốt, nhưng không phải trên cùng cấp như Kinh Thánh Hê-bơ-rơ.
Đối với Tân Ước, quá trình sưu tập và công nhận bắt đầu vào những thế kỷ đầu công nguyên do giáo hội Cơ Đốc. Một số sách Tân Ước đã được công nhận rất sớm. Phao Lô xem những sách do Lu-ca viết có thẩm quyền như Cựu Ước (I Ti-mô-thê 5:18; xem thêm Phục truyền luật lệ ký 25:4 và Lu-ca 10:7). Phi-e-rơ công nhận các sách của Phao-lô là Kinh Thánh (II Phi-e-rơ 3:15-16). Một số sách của Tân Ước đã được lưu hành trong nhiều nhà thờ (Cô-lô-se 4:16; I Tê-sa-lô-ni-ca 5:27). Clement ở La-mã năm 95 sau Công nguyên đã đề cập đến ít nhất tám sách Tân Ước. Ignatius ở An-ti-ốt năm 115 sau Công nguyên công nhận khoảng bảy sách. Polycarp, năm 108 sau Công nguyên, môn đệ của sứ đồ Giăng công nhận 15 sách. Sau này, Irenaeus năm 185 sau Công nguyên đã đề cập đến 21 sách. Hippolytus năm 170-235 sau công nguyên công nhận 22 sách. Những sách Tân Ước được tranh cãi nhiều nhất là Hê-bơ-rơ, Gia-cơ, II Phi-e-rơ, II Giăng, và III Giăng.
Kinh điển đầu tiên là kinh điển Muratorian, được biên soạn vào năm 170 sau Công nguyên. Kinh điển Muratorian bao gồm tất cả các sách Tân Ước, ngoại trừ sách Hê-bơ-rơ, Gia-cơ và III Giăng. Năm 363 sau Công nguyên hội nghị Laodicea nói rằng chỉ có Cựu Ước (cùng với Khải thị) và 27 sách Tân Ước được phép đọc trong các nhà thờ. Hội nghị Hippo năm 393 sau Công nguyên và Hội nghị Carthage năm 397 sau Công nguyên cũng khẳng định như vậy 27 sách là có thẩm quyền.
Các hội nghị đã theo những điều tương tự như các luật sau đây để xác định xem sách Tân Ước có thực sự được sự hà hơi bởi Chúa Thánh Linh hay không: 1) Tác giả có phải là một môn đồ hoặc có sự liên hệ chặt chẽ với các môn đồ không? 2) Các sách có đang được chấp nhận bởi các chi thể của Đấng Christ rộng rãi không? 3) Sách có tính nhất quán về giáo lý và giảng dạy chính thống? 4) Có phải sách mang những bằng chứng đạo đức cao và giá trị thuộc linh mà có thể phản ánh công việc của Chúa Thánh Linh? Một lần nữa, điều cốt yếu cần nhớ là nhà thờ không xác định kinh điển. Không phải hội đồng nhà thờ đầu tiên quyết định về kinh điển này. Kinh Thánh là của Đức Chúa Trời và chính Ngài quyết định những sách đó thuộc trong Kinh Thánh. Vấn đề đơn giản chỉ là sự truyền đạt của Thiên Chúa cho các môn đồ Ngài về những gì Ngài đã quyết định. Con người tiến hành thu thập các sách của Kinh Thánh đã bị rạn nứt, cho dù sự ngu dốt và ương ngạnh của chúng ta nhưng dưới sự tể trị của Thiên Chúa Ngài mang đến giáo hội đầu tiên phải công nhận các sách được Ngài soi dẫn.